Bạn vừa đọc xong một truyện cực hay muốn giới thiệu cho nhiều người cùng đọc, hoặc vừa bỏ một mớ thời gian oan uổng ra đọc một truyện cực dở, muốn cảnh báo mọi người đừng nhảy hố.... Mời bạn viết cảm nhận, đánh giá, spoil, trích đoạn vào đây để mọi người có thêm sự tham khảo khi chọn truyện đọc.
add

visibility star

Motif tương lai như này là tính không mới đi? Giống với mấy truyện khác thì nông nghiệp là cái gì đó rất cao cả ở tương lại, cái nghề mà không phải ai cũng làm được, mới hơn chút có lẽ là giả thuyết tác giả đề ra cho truyện khá hay, thụ là đại địa chi linh, vì một số nguyên do (spoil trước là tui thấy cái nguyên do này lúc đọc nó có chút phi logic*tình cảm á) mà đi ra ngoài vũ trụ, lúc trở về thì thế giới tận cmn thế, thế là ẻm bắt đầu trồng cây gây rừng.

Giọng văn lúc đầu khá hay, tui không ghét thiết lập lười và lạnh nhạt của thụ, nhưng càng về sau tuyến sự nghiệp nó bắt đầu trì trệ, không có tiến triển, không có nhấp nhô, hay thậm chí truyện còn không có tình tiết gì đáng nói. Còn tuyến tình cảm rất bình thường, mọi người có thể tìm được ở mấy truyện khác (mấy truyện sảng á chứ vô ngược văn rồi nói tìm không được thì không phải tại tui)乁⁠[⁠ᓀ⁠˵⁠▾⁠˵⁠ᓂ⁠]⁠ㄏ

Tui không phủ nhận là truyện lúc đầu khá cuốn, vì một chương được chia ra nhiều trang khá ngắn và lúc bắt đầu truyện có nhiều thứ để ta mong chờ, nhiều tình tiết mới vừa triển khai nên rất hấp dẫn và lôi cuốn. Tuy nhiên, đọc càng về sau thì tình tiết bắt đầu có gì đó bị trì trệ xuống, về phần nuôi nấng ấu tể đi, tác giả cho thụ giải quyết vấn đề của từng ấu tể một dẫn đến truyện còn có cái để đọc giả mong chờ, nhưng về phần trồng cây, nó không có gì hấp dẫn, chẳng lôi cuốn cũng chẳng mong đợi. 

Vì ước muốn ban đầu của thụ là khiến thế giới trở về màu xanh, nhưng từ đầu đến nửa truyện thụ giấu việc bản thân đang trồng cây với những người khác, chỉ có mình ẻm trồng, đôi khi có người phát hiện nhưng vẫn giấu, dẫn đến cảm giác nửa nạc nửa mỡ dở dở ương ương rất khó chịu. Làm người đọc đôi khi phải tự hỏi "rồi bao giờ mới trồng cây được cả viên tinh cầu?" Hay kiểu "hơn nửa truyện rồi sao chưa thấy thụ âm mưu gì để người khác giúp hắn trồng cây" Và kiểu "đến bây giờ còn giấu, người khác hỏi cũng không nói thì ẻm tính xanh hoá kiểu gì? Tới cuối truyện vẫn vậy hay gì?".

Thụ có tính lười thì OK, lạnh nhạt thì vẫn OK, nhưng không thể tới nỗi việc bản thân đang làm cũng không quan tâm đi? Như việc nuôi trồng viên hỏi thụ về cây cối, thay vì giải đáp (bịa ra lí do cũng được, thụ làm đầy sơ hở toàn là người khác tự não bổ lấp liếm cho ẻm) cho họ và chỉ họ cách trồng cây bằng đất, thụ lại lười không muốn nói, còn bảo có nói họ cũng không hiểu. Ơ hay???😃 

Xong rồi chuyện giấu chuyện không, lúc đầu thì giấu lúc sau khi người khác tìm hiểu thụ đang làm gì thì ẻm kiểu đằng nào họ chả biết, 'ta đã tính trước là họ sẽ phát hiện nên không cần thiết giấu' ủa alo??? Nhưng khi bạn nghĩ ẻm sẽ ngã bài với mọi người, cho họ biết bản thân lợi hại blabla để bọn họ sùng bái thụ rồi dụ dỗ họ trồng cây cho ẻm thì không! Vẫn giấu tiếp!!! Thụ bảo họ đừng để cho người khác biết xong giấu tiếp!!! Wtf??? Gì kỳ dậy???

Trợ lực duy nhất cho thụ là công, còn về mấy ấu tể khác, thụ trao đổi bằng cách giải quyết vấn đề cho bọn trẻ và chũng sẽ trồng cây cho thụ. Mặc dù đọc hẳn nửa truyện thụ mới gom được 9 ấu tể giúp thụ trồng cây .........ít ra không phải một người trồng ┐⁠(⁠´⁠ー⁠`⁠)⁠┌.

Hơn nửa truyện về sau thì cuối cùng người khác cũng biết thụ đang trồng cây, sau đó vì sự cố (giờ nói thì mất hay tại cái sự cố này cũng chẳng mấy kịch tính, vẫn rất nhạt cho nên ai đọc truyện thì tui chừa cho xíu tò mò đó) nên mọi người cũng biết thụ mạnh vl luôn. Nhưng! Trồng cây vẫn là một mình thụ :))))

Tới trang 556 tui đang đọc thì khi đó tình cảm công thụ đang phát triển và tác giả đang cố giải quyết cái vấn đề 'làm sao để nhiều người giúp thụ hơn' nên các ấu tể được đưa ra làm 'công cụ'. Do đó, vốn dĩ là nơi nuôi dưỡng con của tội phạm dục tể sở - bắt đầu có ấu tể cha mẹ không phải tội phạm mà chức cao vl blabla.. tới đây chắc mấy dân đọc truyện nhiều đoán được rồi đúng không? :)))) Vì vậy việc 'khiến người khác trồng cây giúp thụ' được giải quyết. Chi tiết thì tui chưa đọc nhưng đại khái đoán được mất cmn rồi.. haizzzzzz

Tuyến tình cảm thì......... Thôi khỏi nói đi, nó chẳng có gì đặc sắc hay ho cả.

Tại vì chưa đọc hết truyện nên tui không chấm điểm đâu(6/10) đôi lúc truyện khá lặp tình tiết và dài dòng nhưng nếu bạn đang cần tìm truyện để bình cmn tâm chill hết sức có thể thì đây có lẽ là lựa chọn tốt. Tui không chắc về truyện lúc sau, chứ truyện khúc đầu đáng để đọc.

Hồi trước tui đọc cux thấy nghẹn khuất hết sức vụ thụ che giấu việc trồng cây, tính cách kiểu lười dở dở ương ương và tui cảm giác tác giả làm mấy nhân vật xung quanh thích bổ não nên tui đã drop giữa chừng 😙😙😙

Thiết lập cũng thú vị nhưng cách hành văn triển khai còn yếu quá.

Bút lực của tác giả có hạn, đọc khá khô khan. Nói là trình độ teenfic thì không đến nỗi nhưng cũng chả khá hơn bao nhiêu. Trong truyện có chèn thêm mấy câu thổ tào (tg tự nghĩ là thú vị nhưng nhàm và xàm) một đống emoticon nhảm nhí không liên quan gì sất. 

5/10

Sủng công đọc ổn

Thiết lập trùng tộc bộ này kha khá bình đẳng❓ Tóm lại vẫn dễ thở hơn so vs mấy bộ đánh đập chửi rủa dã man con ngan như thời phong kiến. Mặc dù trùng đực vẫn tôn quý, không cần làm gì, có hiệp hội bảo vệ đàng hoàng nhưng ở đây lại đánh giá trùng qua cấp bậc tinh thần lực. Cấp bậc thấp không trấn an đc tinh thần bạo động của trùng cái nên bị khinh, phạm luật vẫn bị bắt dù là trùng đực.

Điểm sáng bộ này là công, công siu đáng iu luôn 😘👏.

Công vốn là NPC đại lão game kinh dị, bỗng xuyên tới trùng tộc biến thành trùng đực E cấp, còn thanh danh bại liệt, bị toàn trùng ghét. Ác ý thế giới khiến công xém nữa bay khỏi cơ thể nguyên thân. Cách duy nhất hồi phục thực lực là hấp thu thiện cảm của mọi trùng. Từ đó công liền mở ra sổ tay tẩy trắng, bước lên con đường bán manh khóc chít chít không lối zề. Dần dần công cũng phát hiện ra uất hận của nguyên thân. Tính cách nguyên thân không quá tốt, nhưng không ác độc hay ngu ngốc đến nỗi làm những việc long trời lỡ đất đến z. Mà nguyên thân bị lừa bị ép buộc, vu oan, hãm hại dẫn tới cái chết.

Công sẽ làm nũng, khóc huhu, nhu nhược đáng thương là giả còn ham ăn nghiện sữa bò là thiệt 😌. Thụ là người iu hệ cha, hay quản thúc công lém, không cho ăn đồ dầu mỡ, không cho uống sữa bò quá nhiều sợ công đau bụng, ... Mới đầu công giả nhu nhược nên hay được thụ ôm công túa đi tới đi lui. Thái độ thụ mới đầu là không nóng không lạnh, vẫn chiếu cố công như nghĩa vụ rồi đợi kết show ly hôn💔. Nhưng sau trái tym lung lay vì công khá nhiều, khiến thụ đắn đo suy nghĩ. Còn công vẫn vô tư đến cuối truyện, chỉ thân cận do mục đích, sau nhận ra thụ phát hiện thân phận thì không trang nữa. Còn đòi rời show ôm tiền  chuồn lẹ, nhưng thụ sao để công chạy được, giả bộ lừa công để công tiếp tục ở lại quay show. Thụ sủng công nha, chiều chuộng hay xoa đầu công, cao hơn công 1 cái đầu. Công dễ thẹn, chọc cái là đỏ mặt, đỏ tai.

Nhưng t không đánh giá cao tuyến tình cảm lắm đâu, hỗ động hai người bình thường, thậm chí tới tận cuối truyện còn chưa hôn hít miếng nào nữa :))). Phản diện pháo hôi thì bám dai như đỉa, gia đình công lại để tâm gia tộc hơn tình thân, bảo sao nguyên thân bị thiếu ái. Sau khi hiểu lầm được phá bỏ cũng chả có ý định đón công về nhà, chỉ đón về vì bất đắc dĩ 😀.

Tổng kết 7/10đ

Đọc nản

Vì truyện có rất nhiều review đề cử, khen truyện ngọt, sủng các kiểu nên mình đã quyết định đọc truyện này. Nhưng mình chỉ lết được đến chương 94. Mình đã trông chờ một câu chuyện tình cảm ngọt ngào, công thụ hỗ sủng, "bé" công tuy vai ác nhưng dễ thương và siêu dính thụ. Nhưng mình thất vọng quá, chỉ ưng được đúng về công. Mình đọc chỉ thấy được tình cảm rõ ràng từ phía công, còn thụ nó cứ hời hợt sao ak. Mình đọc có 1 bạn bình luận như thế này:

"Thích TG1 xĩu luôn. Thụ nhìn đạm mạc vậy nhưng yêu chồng quá trời, đánh cược tính mạng để công tiến hóa thành công, tiêm vào dịch tiến hóa để có thể thấu hiểu công hơn nữa, awwww"

Nhưng thật sự mình chỉ thấy thụ máu lạnh (xin lỗi những bạn thích truyện vì đã dùng từ này, nhưng thật sự cảm nhận của mình là vậy), và điều mình ko thích nhất nữa là thụ tg1 là người rất hay trêu đùa, nhiều khi thấy thụ trêu công (sau khi biết công thích mình), mình ko thấy thú vị j mà chỉ thấy bực vs tội công. Có đoạn lí giải vì sao thụ ko bỏ công đi thì thấy thụ nói do luyến tiếc vì mỗi lần nhìn thấy điểm max yêu thích của công.

Qua đến tg 2 thì lại gặp ngay bạn thụ lí trí max, bạn thích chăm sóc người khác và nấu ăn. Nhiều bạn khen thụ siêu chăm công, đúng là vậy nhưng chỉ vì công việc của thụ là thế. Đọc đến chương 94 thì bạn thụ chỉ hơi giao động cảm xúc một xíu vì bị ốm và đc bạn công chăm sóc. Nhưng sau khi khỏi được mấy ngày thì cảm xúc bạn đã ổn và lại quay lại cảm giác như xưa (này là cảm nhận của công lun nha). Không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng đọc 2 thế giới rùi mà tình cảm của thụ tác giả cứ cho bình bình đạm đạm như vầy thì mình cũng chẳng mong chờ gì ở những phần sau. Thụ truyện này ko phải gu mình.

Truyện cũng có 1 điểm hay đối vs mình, mỗi một thế giới tác giả xây dựng rất mới lạ, không phải những motip hay gặp.

Thấy mọi người khen giữ quá, chắc có mình mình lạc loài chê truyện này🥲. Thui đọc review hoan hỉ, cảm nhận của mình như thế. Xin drop truyện😁

 

Tui cũng thấy thụ vô tâm...đợt đó có mình tui cmt chê à...

Ta thích bộ này nhưng cũng cảm thấy cảm nhận của nàng đúng ấy, vì dù sao các thụ trong bộ này đều là phần tử nguy hiểm mà, có nguy cơ cao hủy diệt xã hội, nên các bạn í dù gì cũng sẽ có phần ác, phần vô tâm, phần bệnh kiều ở trong đó(thì ng bình thường sẽ không tài nào hiểu, nhưng các bạn thụ ấy lại vô gu bệnh kiều của ta nên ta thích ấy😊)

Hài lòng khi đọc truyện này 

7/10

Motip ko mới nhưng hành văn hay. Nhân thiết công thụ đều ổn áp. Một số chỗ hơi bị lý tưởng hoá quá ví dụ như vụ dấu chấm phẩy hay là việc kinh doanh với viết văn của thụ. Nói chung truyện hay để giải trí nhưng cũng chưa thực sự để lại dấu ấn gì nhiều. Ai đói truyện thì có thể đọc.

... Hiếm thấy truyện dân bản xứ - không xuyên, không trọng sinh. Nhưng truyện này đọc chán.

+ Thoại siêu ít, toàn là lời kể! Công tính hũ nút vốn ít nói + Tác giả còn toàn tóm lược đối thoại => Toàn văn chỉ nói có vài câu, còn lại đều là lời kể, ngay cả Công Thụ nói chuyện cũng tóm tắt (...)

+ Tuyến tình cảm... nhạt. Cha mẹ đặt đâu, con ngồi đó, thuận mắt liền sống đến già.

=> Tác giả toàn lo kể, không hề chú trọng diễn biến tâm lý, cũng không quan tâm miêu tả tâm lý => Trừ lúc tân hôn vừa gặp kinh diễm thì cả 2 y chang như thuận mắt liền chấp nhận sống chung một nhà. Không có tâm động, nhảy nhót, hạnh phúc,... Lập tức tiến vào lão phu phu sinh hoạt lâu năm rồi.

=> Chỉ thấy Công vì Thụ tâm động, còn Thụ vẫn luôn trêu đùa.

Công đem hết tiền tài khế đất giao cho Thụ giữ chứng tỏ bản thân tôn trọng phu lang ra sao, Thụ vừa nhận đã nói đùa: Ngươi có giữ tiền riêng không? (Nói sao đây, cảm giác như tác giả muốn hài hước, nhưng, đọc chỉ thấy không có gì hài...???)

Kết hôn 3 ngày về nhà mẹ đẻ, cả nhà quan tâm dò hỏi sinh hoạt thế nào, Thụ chỉ nói Công tốt vài ba câu liền lãng sang chuyện khác không nhắc nữa => Cả nhà buông tâm 1 nửa (Đọc như không tệ nhưng cũng không có gì đặc biệt, sinh hoạt chọn cái người thành thật là ổn, giao tiền cho mình giữ là đáng tin cậy, hết. Cụt ngủn vậy đấy.)

+ Chỉ toàn lời kể như thống kê, tổng kết việc làm hằng ngày. Lời thoại cũng tóm lược. Không để ý tới diễn biến tâm lý => Đọc không hề có cảm xúc (?)

Ví dụ như Công hồi môn lễ tiêu phí rất nhiều, rất có trọng lượng, chứng minh bản thân rất coi trọng nhà mẹ đẻ của Thụ, nhưng, tác giả không hề tả nhà cha mẹ Thụ đối với lễ vật thái độ ra sao cả (Trong khi đó, Thụ muốn Công tự chuẩn bị lễ vật để thử xem thái độ của Công đối với nhà mẹ đẻ ra sao, thấy Công tiêu nhiều tiền còn tiếc, mới tự nhủ về sau không thử lòng như vậy nữa).

+ Nửa nạc nửa mỡ, giống như thiết lập khác nhau cố ghép chung thành một, vì vậy mọi thứ đều nửa vời, nhiều chỗ không ăn nhập với nhau.

=> Công chỉ có 1 mình, tam gian gạch xanh nhà ngói nhất nhì thôn, 18 mẫu ruộng có 10 mẫu là thượng đẳng, quanh năm suốt tháng làm ruộng xong liền lên trấn làm công, không hề lười biếng rảnh rỗi => NHƯNG, toàn thôn không ai tới nhà mai mối hay đỏ mắt muốn tuyển làm con rể?! Thậm chí Công không muốn kết hôn vì sợ đối phương theo mình chịu khổ, chịu ủy khuất?! Còn sợ Thụ ghét bỏ?! (Tác giả có nhầm lẫn về tiền tài sao? Trong thôn tự cấp tự túc, Công 1 mình đã 18 mẫu ruộng, tam gian nhà ngói,... Vậy mà tác giả lập giả thiết Công nghèo thế nên tự ti?! 18 mẫu mà còn nghèo?!)

Mang danh nghèo nhưng vì tác giả là mẹ ruột nên nhiều đất đai y chang địa chủ, lại có bạch diện, lại ngày ngày đều có thịt ăn (...)

=> Thụ bảo không sợ nhà nghèo, chỉ cần chịu khó làm việc là được. NHƯNG, Công nghèo sao?! 

Vậy nên mới nói, tác giả như muốn viết Công Thụ nâng đỡ làm bạn nhau, không vì vật chất hay sinh hoạt thiếu thốn mà ghét bỏ nhau,... Nhưng ngay từ đầu, Công vốn không nghèo! Nhưng cả truyện viết y như Công nghèo, chỉ được cái chăm chỉ chịu khó làm việc (...)

=> Mẹ Công tái giá vì sợ khổ, trong khi lúc đó Công đã 14 tuổi, trong thôn 16 tuổi đã thành niên cưới vợ sinh con rồi, trong nhà trước đây là phú hộ còn 18 mẫu ruộng đất. Vậy mà mẹ của Công sợ khổ nên tái giá?! Nhi tử còn 2 năm là thành thân, 14 tuổi đã đủ gánh vác rồi, nhưng mà tác giả viết giống như Công lúc đó mới 4 tuổi không giúp ích được gì, chỉ là gánh nặng, thế nên mẹ Công mới phải bỏ lại nhi tử đi tái giá (?!)

Cổ đại hài tử trưởng thành sớm, vài tuổi đã xuống ruộng phụ gia đình rồi, 14 tuổi cũng có thể phụ giúp nhiều việc, trong nhà có 18 mẫu ruộng làm không nổi có thể cho thuê,... Nhưng tác giả tả Công lúc đó y như gánh nặng, rồi mẹ tái giá nên khổ cực làm lụng thế nào, giống như tiểu hài tử 4 tuổi không người chăm sóc nỗ lực lớn lên vậy.

Nói tóm lại, cảm giác cả truyện thiếu nhân khí, bởi vì chỉ lo kể hoạt động hằng ngày, diễn biến tâm lý thì lâu lâu mới nhắc tới. Thiết lập thì không ăn khớp nhau, muốn tả Công đáng thương còn Thụ không chê nghèo khổ, cả hai phấn đấu sinh hoạt, nhưng ngay từ đầu Công vốn dĩ không nghèo rồi. Nhưng ai cũng bảo nghèo, chính Công cũng tự ti mình nghèo, viết y như một mình nỗ lực lớn lên cải thìa.

Chưa kể Thụ khá lo chuyện bao đồng, lên trấn thấy nhà đối diện bắt nữ nhi làm công liền đáng thương, chẳng những đem đồ ăn mình bán cho người ta, còn lén lút đưa tiền, trong khi không quen cũng chẳng thân (Thụ biết trong thôn trọng nam khinh nữ, lại kiểu: Không nghĩ tới có người sẽ mắng chửi nữ nhi như vậy, vì vậy liền đưa đồ ăn đưa tiền... May mà Thụ chỉ lên trấn bán 1 lần, nếu mà ngày ngày lên trấn, thấy nhiều người gặp cũng nhiều việc, chắc đem hết tiền cho thiên hạ, nguyên cả ngày khổ cực buôn bán chắc thành không công??? Vấn đề là không thấy Thụ tốt bụng, chỉ thấy quá lo bao đồng, vì nữ nhi kia chỉ bị mắng rồi bị bắt rửa chén mà thôi - nhà bán thức ăn, rửa chén bình thường đi!)

Ai thích xem dân bản xứ làm nông thì cứ nhảy hố ha, chỉ là truyện này không hợp gu.

Cảm thấy có chút thất vọng nhưng không nhiều, nhưng dù sao cũng phải đọc hết một truyện đã chờ hơn năm trời. Chỉ có thể nói, nửa truyện đầu cực đỉnh, nửa sau bình thường đến tầm thường, đặc biệt khi đối lập với nửa đầu và cả năm chờ đợi thì nó thành bom xịt y như lầu trên nói. Nhưng vẫn đề cử nếu bồ ưa chủ công, huyền học, dù sao nhờ nửa đầu bộ này mà tui mới dính đến kiểu huyền học mạt pháp.

Truyện hơn 400 chương, nhưng thực tế là gần 200 chương cắt ra thôi, nếu ai từng đọc rồi giờ đọc tiếp thì nó ở đoạn sau 250 (không chắc lắm). Đọc cũng nhanh, mình đọc khoảng hai ngày là xong 200c cuối rồi, không cần nản.

Nửa trước tình cảm 9/10 ( có thể đánh giá cao vì là gu cá nhân, đặc biết tuyến sự nghiệp có hơi nhiều, nên tình cảm hai ảnh trở nên nổi bật, tuần tự tiến tới), hai ảnh tự nhiên, dễ thương, quắn quéo, riêng quả thiết lập mỹ nhân băng sơn thi thoảng hắc hóa tuỵt dzời. Nửa sau tình cảm không đánh giá được, vì t bị lụy nửa trước, hơn nữa thiết lập bị đóng đinh trong đầu rồi nhưng không bằng nửa trước được. Hơi lôi cho bồ nếu bồ quá khắt khe vụ ngụy NP, tại thụ ảnh có một phiên bản hắc hóa trong mình. Tác giả đã đề ra từ đầu thụ trắng và thụ đen là một nhưng vì trải qua trước trùng sinh nên không chấp nhận nhau. Nửa đầu viết rất ngon, không bị sượng gì cả nhưng đến nửa sau bắt đầu có quả ghen với nhau hơi nhiều, đến đoạn hợp lại không miêu tả kỹ nên vẫn hơi ngụy NP (như cũ, vì tui đóng đinh được thiết lập nên chấp nhận được). Được cái tình cảm của thụ là cộng dồn, thụ trắng cho 5 điểm thiện cảm với công thì lúc thụ đen tỉnh dậy đã có sẵn 5 điểm, cộng thêm điểm thiện cảm rồi tính tiếp nên không phải ai ăn hời của ai. Lúc hợp lại rồi thì ảnh có tính cách cả hai, không phải mạt sát một loại tính cách nên chấp nhận được. 

Tuyến sự nghiệp nửa trước 8/10, vả mặt sảng (không quá nhiều, vừa đủ để nó thành rất ngon), sự nghiệp có chiều sâu, đạo đức, tính anh công cà lơ phơ phất, không theo lối mòn, nói chung là ngon. Nửa sau 6/10, bắt đầu theo lỗi mòn TQ là nhất, ai cũng khinh TQ xong bị vả mặt, không vì chờ cái kết của hai anh thì t bỏ rồi. Đoạn sau nói chung là đuối, nhai thì vẫn nhai được nhưng nó khó nuốt, chắc gần trăm chương cuối t đọc đoạn tình của hai ảnh thôi chứ chiến đấu như quần què. Nhưng chiến đấu đoạn đầu ngon, đề cử.

Nói chung là truyện đáng đọc khoảng 200 chương đầu, cảm giác không lối mòn, vả mặt sảng, không ngán, tuyến tình cảm tuỵt cà là vời, thiết lập công thụ ngon, nhưng tác giả không xử lý được thiết lập thụ nên bị cảm giác ngụy NP. Đoạn sau vẽ nhiều mà không xử lý được nên bị nhàm quá thể.

Vẫn đề cử 6.5/10 (9/10 cho nửa đầu, 6/10 cho nửa sau).

Truyện thuộc thể loại đam mỹ - vô hạn lưu - nam chính vạn nhân mê - tô sảng.

Mình đã đọc tới hơn 400 chương của truyện, và truyện chưa có hoàn thành đâu nhe ( mới ra 410 chương ) , và giờ mình sẽ viết cảm nhận của mình về truyện.

Bối cảnh thiết lập vô hạn lưu của truyện có vài phần giống với Luân hồi nhạc viên nhưng không rộng lớn bằng, ít nhất cho tới giờ ( không biết là mấy bộ vô hạn lưu đều tương tự như vậy hay tác giả có tham khảo một ít của LHNV - không có ý chê truyện ), tới đây mình biết lục giai là đẳng cấp cao nhất, tiếp đó thì không biết nữa, nam chính bây giờ đã tới ngũ giai rồi.

Nam chính Mạc Tuyên Vũ có chữa khỏi hệ dị năng, chức nghiệp bản thân là dùng đao, phó chức nghiệp là dược tề sư, có thể nói là không có khuyết điểm rõ ràng nên thường là độc hành hiệp, không có tổ đội với ai, cũng không có sủng vật chiến đấu ( nhưng bản thân có sủng vật ở đời thực, không có vào vô hạn lưu ). Nam chính rất mạnh, lên cấp tốc độ cũng rất nhanh, thường xuyên là cùng giai mạnh nhất, mà cũng rất đẹp nữa - mị lực thuộc tính đang dẫn đầu trong hệ thống thuộc tính luôn. Mà nam chính không có ngốc bạch ngọt đâu, ngta là hải vương đó - rắc thính khắp nơi làm mấy bạn công mê quá trời, nhưng tạm thời chưa xác nhận công chính. Mấy bạn công mỗi người mỗi vẻ, hint ngập trời luôn, đọc mà cứ quắn quéo không biết chọn ai luôn á, rất chemistry nhe. Cốt truyện và cách hành văn cũng ổn, không phải dạng cao siêu gì nhưng đọc tốt. 

Bạn nam chính trong truyện rất dễ thương với tui, vừa đẹp vừa mạnh vừa ngầu nữa, mà có chi tiết khá thú vị là bạn ấy có chức nghiệp chủ là có dùng Nguyệt Nhãn - tương đối giống với Bạch Nhãn trong Naruto á ( mà mấy vị tiền bối của bạn ấy thì cho mình cảm giác có chút giống với gia tộc Uchiha - đều là mỹ nam bá đạo cường giả ). Một số phó bản trong truyện mình thấy không quá khó khăn, nam chính đi làm nhiệm vụ tương đối dễ ( tất nhiên cái này chỉ là tương đối so với Tô Hiểu bên LHNV, hai truyện này đều là vô hạn lưu, chi tiết có tương tự nên không tự chủ đc mà tương đối một chút ), chắc cũng do nam chính có mị lực cao. Mà truyện này có mấy cảnh chiến đấu cũng hay ho, A Vũ siêu ngầu, dụ thụ cường thụ có tất. Đề cử nha ❤️❤️❤️❤️❤️

 

Xuân Đài

Lai Nhân

DuFengYu

visibility1459 star 4

Siêu đề cử nhaa!!!!

Nhưng cho ai đọc được ngược luyến thôi nhé, truyện đau lòng lắm. Tình yêu của công và thụ đẹp, đẹp lắm í, đẹp đến nỗi mỗi câu chữ mình đọc càng ngược thì cái tình nó như càng ứ tràn thêm hàng trăm lần, hàng ngàn lần. Có lẽ sai khi đọc xong truyện mình chỉ có thể gắn định mệnh của họ với xót xa mà đau đớn, nhưng số phận bi kịch bao nhiêu, những tai ương đến càng kinh khủng, kinh tởm thì lại càng thai nghén ra tình yêu càng thuần khiết, trong sáng đến vô ngàn. 

Công và thụ quá khổ, chẳng thể diễn tả bằng lời mà nghèn nghẹn nơi cổ họng. Thụ là hoàng tử Bắc quốc nhưng bị quốc gia bán cho Nam Triều, từ đó mà địa ngục vô gián, một vòng nghiệt ngã từ rất nhỏ. Em ấy ko phản kháng, em ấy ngoan ngoãn, chịu đánh, chịu sỉ nhục, mất cả tự tôn mà vẫn chẳng bằng súc vật, bị bạo lực vô cớ em chẳng hiểu vì vốn dĩ em không hiểu mọi người xung quanh nói gì. Nhưng em lại kiên cường hơn cả, là loài thiên nga trắng cao khiết, là hoa dướng dương rực rỡ còn hướng mãi về mặt trời, ánh dương em còn đó mà chờ đợi, đợi một ngày ca ca đón mình. 

Em ấy.

Tươi đẹp và trong sáng vô ngần.

Ngoan ngoãn yếu ớt mà kiên cường vô ngả.

Còn công thì yêu em ấy nhưng số phận lại mang đến toàn là những cơn bão táp kinh khủng, là sóng thần muốn vùi chết họ dưới lòng biển xanh đen kịt, muốn cướp đi ánh sáng em luôn theo đuổi, muốn cướp đi căn nhà đơn sơ hạnh phúc bé nhỏ anh hằng mong ước. Tra tấn rồi lại tra tấn. Không khí truyện quả thực áp lưcn dến cực điểm, nhưng kết cục thì trọn vẹn hơn cả.

Yêu như hoa rực lửa.

Hắn nói thích ta một lời.

Ta nguyện một đời sở ái.

Ta cho hắn một ánh mắt.

Hắn nguyện một đời mà say.

Ta cứng ngắc khó hiểu tình.

Hắn lại tự ti đầy cảm xúc.

Là nước lửa.

Là âm dương.

Luân hồi có nhau.

 

___________________

Một số trích dẫn của truyện

Cùng ta ở bên nhau khi, hắn giống như thật sự thực vui vẻ.

Hắn không hề khóc, liền trầm mặc mà dựa vào ta trong lòng ngực, một lát sau, ta nghe thấy hắn nhẹ nhàng mà hừ khởi ca tới.

Rất quen thuộc điệu, một người khi hắn luôn là ôm chính mình bả vai hừ này bài hát hống chính mình ngủ, Bắc Quốc dân ca 《 vọng nhi an 》, hắn tới chỗ này khi còn nhỏ, chắc là hắn nương hống hắn ca.

Giờ phút này tối tăm tĩnh mịch địa lao, quanh quẩn hắn khàn khàn thong thả điệu, ta nhìn chăm chú thủy lao loang lổ mặt tường, địa lao tanh hôi áp lực trong không khí, ta phảng phất nghe thấy một tia biên cảnh cỏ xanh hương khí.

Hắn nhặt lên mới vừa rồi đặt ở một bên màn thầu, bẻ thành hai nửa, trong bóng đêm hắn thấy không rõ, tinh tế rào rạt mà dùng tay sờ soạng lớn nhỏ, rồi sau đó trảo quá tay của ta, đem đại kia nửa nhét vào tay của ta.

Ta nhận lấy, nắm ở lòng bàn tay, hắn súc bả vai ỷ ở ta trong lòng ngực, từng điểm từng điểm gặm màn thầu, rõ ràng là tanh hôi áp lực thủy lao, ta lại cảm thấy hắn cảm xúc nhẹ nhàng lên.

 

 

Tĩnh mịch trung, ta nghe thấy hắn nhẹ nhàng thanh âm, đứt quãng, hỗn loạn ở xiềng xích đong đưa trong tiếng.

“Ta sáng nay… Gặp được ca ca.”

Hắn ca ca?

______________________________

Phá miếu môn bị thần phong phá tan, ở ta đắm chìm ảo tưởng thời điểm, sắc trời chậm rãi sáng lên tới, ánh mặt trời đại phóng, chói mắt ánh mặt trời tràn ngập toàn bộ chính điện, ta híp mắt xem qua đi, lại chỉ nhìn thấy kia màu trắng quang cùng trong không khí chìm nổi bụi, dào dạt liệt liệt quang chiếu vào ta trên người, từ trước ta chỉ nghĩ trốn, giờ phút này ta nằm trên mặt đất, dựa bàn thờ, đối mặt sáng sớm nhất nùng liệt quang, lại cảm thấy thân thể một chút ấm lên.

 

Là ta nhiều năm không cảm thụ quá ấm áp.

 

Không biết nào tòa sơn đầu chuông vang đột nhiên vang lên, cổ chùa chuông sớm, ta cảm giác trong lòng chấn động, sáng sớm cổ tiếng chuông quanh quẩn ở không lớn trong điện, ta nhìn ngoài cửa thạch kính, tan vỡ đá phiến trung trường tề eo cỏ xanh, nơi xa dãy núi liên miên, kia tiếng chuông còn ở vang, một tiếng lại một tiếng, những cái đó thảo liền bạn gió nhẹ cùng tiếng chuông, nhẹ nhàng mà lắc lư.

 

Ta khép lại mắt, cảm thụ được ấm áp thần phong cùng ánh mặt trời, thu đao vào vỏ, hoành đặt ở trước ngực.

 

Hoảng hốt trung, ta giống như lại nghe được hắn kêu ta thanh âm, chợt xa chợt gần, đệ nhất thanh ta không nghe rõ, ta ở trong mộng vội vàng mà chạy vội, hắn đứng ở ta trước mặt, ta lại không gặp được hắn, hắn nhấp miệng cười, nhẹ nhàng mà kêu tên của ta.

 

Sơ Thất.

 

Sơ Thất.

 

Ta ngừng lại, không hề truy đuổi, hắn cũng đứng yên, xoay người lại, mu bàn tay ở sau người, quang từ hắn sau lưng đánh lại đây, ta thấy không rõ hắn mặt, chỉ cảm thấy hắn cả người đều mạ một vòng quang, sợi tóc đều gần như trong suốt.

 

Sơ Thất, ta nghe thấy hắn lại kêu ta một tiếng, hắn mỉm cười nhìn ta, môi mở ra lại khép lại.

 

Sơ Thất, mang ta về nhà đi.

 

 

 

 

_________________________

Thẩm Xuân Đài tay chậm rãi trượt xuống, thẳng đến nắm lấy trước người người vạt áo, hắn ngón tay dần dần nắm chặt, thẳng đến khớp xương trắng bệch.

 

“Ta không thể lại mất đi ngươi.”

 

“Sơ Thất, tưởng tượng đến ngươi lại không cần ta, ta liền khổ sở đến thở không nổi.”

 

Hắn thanh âm yếu ớt, mang theo áp lực cùng khẩn cầu, Thẩm Xuân Đài trước sau cúi đầu, thẳng đến nói xong lời cuối cùng một câu khi mới chậm rãi đem mặt giơ lên.

 

“Nếu ta không ngoan… Ngươi sẽ đem ta đưa trở về sao?”

 

Những cái đó u ám như đầm lầy trong trí nhớ, Sơ Thất chưa bao giờ có chính diện đáp lại quá hắn thích. Sơ Thất với hắn, một cái bị mẫu quốc vứt bỏ khí tử, đến tột cùng là không thể nề hà, vẫn là đáng thương, hay là là thật sự có một ít rủ l

òng thương, Thẩm Xuân Đài không dám nghĩ lại. 

“Ta yêu hắn —— ca ca, ly hắn ta sống không nổi, ca ca, ngươi đáng thương đáng thương chúng ta…” Thẩm Xuân Đài nước mắt rốt cuộc rớt xuống dưới, bất đồng với từ trước khóc nức nở, hắn ngửa đầu nhìn về phía chính mình huynh trưởng, trợn to con ngươi, chỉ một giọt nước mắt theo mặt chậm rãi nhỏ giọt.

 

Này tích nước mắt giống như hắn tiền mười năm nhân sinh ngưng kết, hắn không người biết cực khổ cùng ủy khuất xuyên qua thời gian, rốt cuộc hiện ra ở huynh trưởng trước mặt.

 

Đây là ta lần đầu tiên, nghe thấy hắn chính miệng nói ái.

 

Không phải ỷ lại, không phải quyến luyến, không phải khốn cảnh dưới không thể lựa chọn không muốn xa rời, Ở trận thứ nhất phong đi xa sau không lâu, ta thấy ta người trong lòng một chút cười rộ lên, hắn cúi đầu cùng ta đối diện, tóc của hắn rối tung ở mặt sườn, có vài sợi tóc dính ở bên môi, treo ở trên trán.

 

“Chúng ta muốn tới nhà của chúng ta.”

 

Hắn nhẹ nhàng mà mở miệng, con ngựa không nhanh không chậm mà bãi chân, ánh mặt trời chung quy không có làm ta cảm nhận được bỏng cháy, tinh quan ải thượng ánh sáng mặt trời vẫn là chiếu tới rồi ta trên người, cho dù này ánh mặt trời tới như thế chi muộn, nhưng đơn giản, trải qua thiên sơn cùng vạn thủy, chảy mất sự cùng con sông, ta chờ tới rồi.

 

Thẳng tắp ánh mặt trời ở đụng chạm đến chúng ta nháy mắt hợp lại thành đoàn sương mù, hư hư mà bao trùm ở quanh thân, Thẩm Xuân Đài sợi tóc ở trong gió phi, dung tiến kim sắc ánh bình minh, dung tiến màu vàng cát vàng.

 

Ta biết, quá khứ hắc ám, như vũng bùn bất kham năm tháng, đều đem giống như sáng nay ánh nắng, ở ấm áp trong gió, từ từ mà tản ra, tan hết.

 

Ta phát hiện một bí mật.

 

Ta rốt cuộc chờ tới rồi ta ái nhân, ta tương lai... Chúng ta nhân sinh.

 

Đây là một kiện đáng giá chúc mừng sự, trời cao rủ lòng thương.

 

Rủ lòng thương ta người trong lòng, cuộc đời này không hề bị khổ, bình bình an an, không độ khổ lục. là ái.

Xuân Đài

Lai Nhân

DuFengYu

visibility1459 star 4

Không đề cử

Đọc giải trí vứt não cũng được

Tác giả đào nhiều hố không lấp, nhắc đến huyết thống cùng người cha bí ẩn của thụ nhưng cuối cùng chẳng khai thác gì cả

Tình cảm công thụ không hợp lý, công bị thụ thu hút có chút bất thường, mà thụ lúc thức tỉnh huyết mạch lại nhớ tới ký ức nguyên chủ lăn lộn trên giường với công, ngoài ra từ đầu đến cuối thụ rất lý trí rồi bỗng đùng một cái chấp nhận tình cảm của công

Nếu giải thích quyển sách là ký ức kiếp trước của thụ và thụ là trọng sinh sẽ hợp lý hơn, nhưng truyện lại kết rất cụt lủn, cảm giác tg cũng không muốn viết nữa

visibility13.7K star53 15

add
add